Saturday 2 April 2011

Tình bạn cao cả giữa Lưu Bình và Dương Lễ

Lưu Bình và Dương Lễ là một truyện thơ Nôm Việt Nam, khuyết danh, gồm 788 câu lục bát. Đây là một câu chuyện dân gian nổi tiếng kể về hai người bạn thân là Lưu Bình và Dương Lễ.

Dương Lễ nhà nghèo, còn Lưu Bình giàu có, đem bạn về nhà ở, ăn cùng mâm, học cùng đèn, tình bạn hữu rất là tương đắc. Dương Lễ biết phận mình nhà nghèo nên ráng học, còn Lưu Bình cậy mình có của nên lười biếng, ham chơi. Ðến khoa thi, Dương Lễ thi đậu được bổ ra làm quan. Lưu Bình thi rớt nên sinh ra chán nản, ăn chơi hơn trước, thi mãi không đậu, của tiền khánh tận. Sực nhớ đến bạn ngày xưa là Dương Lễ nên tìm đến để nhờ giúp đỡ. Dương Lễ lánh mặt không tiếp, dọn cơm hẩm với dĩa cà thâm để đãi, có vẻ khinh bạc. Lưu Bình tức giận tủi nhục ra về, dọc đường ghé lại quán trọ, làm quen với một thiếu phụ tên là Châu Long đang kén chồng. Nghe Lưu Bình thi hỏng luôn hai khóa, Châu Long kiếm lời an ủi, khuyên nên bền chí, nàng sẽ lo liệu mọi việc để cho Lưu Bình yên lòng ăn học, giao hẹn khi nào thi đỗ mới tính việc vợ chồng. Trai tài gái sắc cùng sống chung một nhà, có khi Lưu Bình không nén được lòng, muốn cùng ân ái, Châu Long cương quyết từ chối, nhắc lại lời giao hẹn lúc mới gặp nhau.

Nhờ sự khuyến khích giúp đỡ của Châu Long nên Lưu Bình ráng sức học hành tiến bộ, đến khoa thi năm đó thi đỗ cao. Trở về nhà thì không thấy Châu Long đâu nữa. Hỏi thăm khắp nơi không ai biết nàng ở đâu, Lưu Bình cũng không hiểu vì sao Châu Long lại biến mất vào lúc mình đã hiển đạt, nên đâm ra lo lắng, đau khổ, nhớ thương. Lưu Bình tìm đến thăm Dương Lễ để mắng mỏ mấy câu cho hả giận. Dương Lễ vui vẻ đón tiếp. Lưu Bình toan mở miệng mỉa mai trách móc, thì bỗng thấy Châu Long từ trong bước ra chào. Dương Lễ mới giới thiệu nàng là thiếp thứ ba của mình. Lưu Bình hiểu ngay rằng trước đây Dương Lễ sở dĩ bạc đãi là để khích khí mình, sợ mình không có nơi nương tựa mà bê trễ việc học hành, rồi sai vợ lẽ là Châu Long thay mặt đi giúp đỡ mình ăn học cho thành tài. Từ đó Lưu Bình và Dương Lễ sống với nhau thân tình, khắng khít hơn xưa. Câu chuyện ca ngợi tình bạn cao cả giữa Dương Lễ và Lưu Bình.

source: http://vi.wikipedia.org/wiki/L%C6%B0u_B%C3%ACnh_D%C6%B0%C6%A1ng_L%E1%BB%85

Tân cổ Lưu Bình Dương Lễ - Minh Cảnh, Chi Tam, Le Quyen

Lyric
Đóng góp: Thu Huynh

NỮ KỂ: (ngâm) Ngày xưa Dương Lễ, Lưu Bình, Thâm giao tri kỹ nặng tình cùng nhau. Họ Dương kinh sử chuốt trao, Lai kinh ứng thí chiếm ngôi đầu hiển vinh. Lưu Bình trà rượu hư thân, Tan nhà nát cửa đến tìm bạn xưa.

DƯƠNG LỄ: (nói) Quân hầu! Tên ăn mày này là ai? Đến tìm ta làm gì?
LƯU BÌNH: Lưu huynh đây! Dương hiền đệ không nhớ anh sao?
DƯƠNG LỄ: Ta không biết Lưu huynh nào cả! Nếu ngươi có đói; quân hầu! Mau dọn cho hắn một trái cà thiu và một tô cơm hẩm!
LƯU BÌNH: Bớ Dương Lễ!
VỌNG CỔ:
LƯU BÌNH: Dương Lễ ơi! Năm xửa năm xưa ta với mi còn là huynh là đệ. Hạt cơm ta mi ăn, bát nước ta mi uống, Tiết Đông sang ta lo mi lạnh, Cho áo hồ cừu mặc ngoài lụa gấm, Để cho mi an tâm theo bề học vấn Ta tặng cho mi riêng một…thư…phòng… Giỏi! Ta khen mi khéo vào cuối ra lòn. Ta phục mi đã miệt mài sôi kinh nấu sử, Khi bảng hổ tên đề mi vỗ cánh bay. Thưa thượng quan! Thằng này đối với thượng quan chí tình chí nghĩa, Nay thật buộc lòng mới lết đầu đến nhờ vả thượng quan! Hỡi ơi cái nghĩa kim bằng, Mi chỉ đáng là một trái cà thiu và một tô cơm hẩm.
DƯƠNG LỄ: (dặm) Mi thử học hành xem Trí óc của ngươi có bì được ta chăng Còn bây giờ cơm đó ăn hay không ăn là tự ý!
LƯU BÌNH: Ăn à…! Chào mi!
DƯƠNG LỄ: Lưu hiền huynh!
DƯƠNG LỄ: Hiền huynh ơi Lòng của đệ đây chỉ có đất trời chứng giám. Đệ muốn nhờ trái cà thiu và tô cơm hẩm, Để gởi Lưu huynh về cửa Khổng sân Trình. Châu Long hiền thê!
CHÂU LONG: Dạ!
DƯƠNG LỄ: Dương Lễ ta được như ngày nay Là nhờ ơn tái tạo của Lưu Bình. Vậy nàng hãy thay ta mà ban bố cho người một tia hy vọng Nếu Lưu huynh ta được nàng chiều chuộng Chắc sẽ dễ dàng lên tột đỉnh công danh. Châu Long hiền thê ơi! “Tào khang chi thê là đạo trọng”, Nhưng cái nghĩa kim bằng thì “bần tiện chi giao mạc khả vong”.
NHẠC:
NAM KỂ: Quán gấm đầu làng có nàng dệt tơ bán tơ.
NỮ KỂ: Quán gấm đầu làng có chàng ngồi bên áng thơ.
NAM KỂ: Tình tang ối a đầu làng, nàng Châu Long đã dựng quán,
NỮ KỂ: Tình tang ôi á báo ân, báo ân thay cho chồng.
NAM KỂ: Quán gấm đầu làng mấy người đời ai biết chăng?
NỮ KỂ: Quán gấm đầu làng ấy chuyện xưa rất xa xưa,
NAM KỂ: Tình tang ối a một lòng, vùi mài kinh sử đèn sách,
NỮ KỂ: Tình tang ôi á vẻ vang bảng son đề tên
VỌNG CỔ:
LƯU BÌNH: Châu tiểu thơ ơi! Lời hẹn năm xưa bây giờ nàng có nhớ, Lưu Bình tôi đã danh đề bảng hổ Có xứng được cùng ai kết nghĩa châu trần
LƯU BÌNH: Ủa sao lạ này! Sao bụi bám khung tơ nhện bủa loan phòng. Tình mà ơn, tình mà nghĩa, Nàng đi rồi ta một mình cô độc trên đỉnh công danh. Suốt cuộc đời Lưu Bình này làm sao ta tìm gặp Châu Long? Còn Dương Lễ! Dương Lễ ơi! Ta sẽ gặp mi tại công đường, Ta sẽ mắng vào mặt mi cho hả giận. Đối với ta có đáng gì đâu thám hoa hay bản nhãn, Học hay không là do chí của Lưu Bình!
LƯU BÌNH: (dặm) Dừng kiệu lạ đây! Dương Lễ! Dương Lễ đâu rồi!
DƯƠNG LỄ: Kính chào Lưu huynh!
LƯU BÌNH: Còn ai, ai đang ngồi với mi đó?
DƯƠNG LỄ: Dạ tiện nội là Châu Long!
LƯU BÌNH: Hả! Châu tiểu thơ! Châu tiểu thơ!
CHÂU LONG: Dạ, thần thiếp đích thị là Châu Long, Vâng lệnh chồng lo cho hiền huynh ăn học. Hiền huynh có nhớ trong khi gần gũi, Thiếp thường khuyên sớm khuyên trưa, Chàng chưa thi đỗ thì chưa động phòng.
LƯU BÌNH: Thôi ta đã hiểu tấm lòng cao cả của Dương Lễ Và ơn nghĩa của Châu Long. Cho đến giây phút sau cùng Ta chỉ là hòn sỏi nhỏ nằm bên cạnh non cao.
NHẠC:
NAM KỂ: Quán gấm đầu làng kết chặt tình thâm nghĩa sâu.
NỮ KỂ: Quán gấm đầu làng thắm tình bằng hữu chi giao. NAM KỂ: Tình tang ối a tình rằng: “Đời xưa nhân nghĩa là thế” NỮ KỂ: Tình tang ôi á: “Nghĩa nhân mấy ai đời nay” NAM KỂ: Tình tang ôi á: “Nghĩa nhân mấy ai đời nay”

No comments:

Post a Comment